Sự tiếp biến ngôn ngữ thiền Phật giáo trong thơ Đường

Bài viết này không đi vào khảo sát để đưa ra một con số cụ thể nào, chúng tôi giải quyết vấn đề qua ba nội dung chính: 1. Ngôn ngữ thiền, đề tặng cõi thiền: Một số lượng không nhỏ của thĐường ghi lại mối tương giao thâm thiết giữa thi nhân với thiền sư, đạo sĩ, dật sĩ... và xu hướng thích cảnh nhàn...

Full description

Saved in:
Bibliographic Details
Main Author: Đinh, Vũ Thuỳ Trang
Format: Article
Language:Vietnamese
Published: Tạp chí Khoa học ĐHSP TP.HCM 2017
Subjects:
Online Access:http://repository.vnu.edu.vn/handle/VNU_123/19521
Tags: Add Tag
No Tags, Be the first to tag this record!
Institution: Vietnam National University, Hanoi
Language: Vietnamese
Description
Summary:Bài viết này không đi vào khảo sát để đưa ra một con số cụ thể nào, chúng tôi giải quyết vấn đề qua ba nội dung chính: 1. Ngôn ngữ thiền, đề tặng cõi thiền: Một số lượng không nhỏ của thĐường ghi lại mối tương giao thâm thiết giữa thi nhân với thiền sư, đạo sĩ, dật sĩ... và xu hướng thích cảnh nhàn tịnh của họ. Những vần thơ này hoặc sử dụng ngôn ngữ Phật giáo, hoặc dùng ngôn ngữ Lão Trang trong ý nghĩa của Phật giáo để đề tặng cảnh Phật, con người cửa Phật. 2. “Mộng” và “phù”: thể hiện khí vị phảng phất ngậm ngùi đến từ tư tưởng Lão gia và Phật gia. Nếu “mộng” thường xuất hiện sau các kết hợp th“phù” luôn đứng trước các kết hợp. 3. “Không”, “vô”: có sự kết hợp hết sức phong phú và dù trong văn cảnh không mang diễn đạt ý nghĩa nào liên quan đến Phật -Lão, lớp vỏ ngôn ngữ này cũng có thể tạo ranhững cảm nhận về “không”, “vô” của Phật –Lão. Đó là ba hình thức ngôn ngữ chúng tôi cho là thể hiện rất rõ sự tiếp biến của ngô ngữ thiền Phật giáo trong thơ Đường